Nhớ lại năm 1898, 1 thảm kịch đã xảy ra tại thị trấn Rockland, New York. Buổi sáng tuyết lạnh và đầy trơn trượt hôm đó Jim Farley ra chuồng ngựa đóng yên cương đi dự đám tang 1 đứa thì con ngựa bỗng dưng trở chứng và tung 1 cú đá hậu làm anh tử vong tại chỗ, để lại vợ và 3 đứa con trai cùng vài trăm đô-la tiền bảo hiểm.
Con trai lớn nhất của anh, Jim, 10 tuổi, phải bỏ học để làm việc kiếm sống tại 1 nhà máy gạch. Cậu làm đủ mọi việc từ đẩy xe xúc, đổ đất vào khuôn sắp gạch phơi nắng. Jim không được may mắn học hành đến nơi đến chốn nhưng so với tính tình vui vẻ tự nhiên, cậu rất dễ làm cho người khác yêu mên mình.
Năm tháng trôi qua. cậu bé ngày xưa trở thành 1 người đàn ông từng trải, bước vào chính trường và nhanh chóng trở thành 1 chính trị gia có tài nhớ tên người 1 cách kỳ lạ. Ông chưa bao giờ nghe giảng tại 1 trường đại học nào. Nhưng trước năm ông 46 tuổi, 4 trường đại học đã tặng ông nhiều học vị danh dự, rồi ông trở thành Chủ tịch Ủy ban Toàn quốc đảng Dân chủ Tổng giám đốc Bưu điện Mỹ. Tôi đã có lần phỏng vấn và hỏi Jim Farley về bí quyết thành công. Ông trả lời: "Cần cù làm việc". Tôi đáp lại: "Ông từng nói đùa". Ông hỏi ngược lại là theo tôi, lý do gì khiến ông thành công". Tôi đáp: "Tôi biết ông có thể tên riêng 10 ngàn người". Ông đáp lại: "Không, ông sai rồi, tôi có thể nhớ tên riêng 50 ngàn người".
Chính khả năng đặc biệt này đã giúp Farley đưa D. Roosevelt vaò Nhà Trắng khi ông điều hành chiến dịch tranh cử tổng thống cho Roosevelt năm 1932.
Trong những năm lăn lộn với cuộc sống, trải qua rất nhiều nghề, khi thù bán hàng cho 1 xí nghiệp thạch cao, khi phụ trách văn thư Tòa Thị chính Stony Point, ông đã xây dựng được quy tắc nhớ tên người. Mỗi khi mới làm quen với 1 người nào đó, ông tìm hiểu tên đầy đủ cũng như 1 vài sự kiện về gia đình, công việc và quan điểm chính trị của người ấy. Ông ghi nhớ tỉ mỉ mọi thông tin này vào trí óc như từng chi tiết của 1 bức tranh. Lần sau, khi gặp lại, dù 1 năm sau đó, ông vẫn có thể bắt tay, hỏi thăm về gia đình hay hỏi về cây trồng ở sân sau nhà người ấy. Bằng cách này, ông có được sự quý mến của rất nhiều người.
Trước chiến dịch tranh cử tổng thống của Roosevelt, mỗi ngày làm Jim Farley viết hàng trăm bức thư cho cử tri khắp các bang miền Tây và Tây Bắc. Sau đó, trong vòng 19 ngày ông đã đi khắp 20 bang, gần 20 ngàn cây số bằng nhiều loại phương tiện khác nhau. Đến mỗi nơi, ông bày tỏ những trăn trở của mình với cử tri qua các cuộc gặp gỡ thân mật, uống trà sáng, ăn trưa hay ăn tối rồi lại lên đường, bắt đầu 1 cuộc hành trình mới.
Ngay khi trở về miền Đông, ông viết thư cho những người thân nhất trong từng vùng mà ông đã đi thăm và hỏi họ danh sách những người đã đến dự buổi nói chuyện của ông. Cuối cùng gộp lại, danh sách đó lên đến hàng chục ngàn tên. Thế mà từng người 1 trên danh sách này đều nhận được thư riêng của Jim Farley. Những bức thư thường bắt đầu bằng "Bill thân" hay "Jale thân mến" và bao giờ cũng được kí tên đơn giản là "Jim".
Jim Farley đã sớm phát hiện rằng mọi người bình thường đều quan tâm đến tên riêng của mình nhiều hơn mọi tên riêng khác trên trái đất này cộng lại. Chỉ cần nhớ tên riêng của từng người, phát âm nó chuẩn xác là bạn đã tặng 1 lời khen tế nhị và rất hiệu quả cho người ấy. Còn nếu bạn quên, hay phát âm sai tên người khác cũng đồng nghĩa với việc bạn tự đặt mình vào 1 tình cảnh rất khó chịu. Có lần tôi tổ chức 1 khóa diễn thuyết ở Paris và gửi thư cho tất cả công dân Mỹ đang sống ở thành phố này. Các nhân viên đánh máy lại không thạo tiếng Anh lắm nên đã phạm nhiều lỗi khi điền tên riêng của họ. Giám đốc 1 ngân hàng lớn của Mỹ tại Paris sau đó đã viết cho tôi 1 lời phê bình gay gắt vì tên ông bị viết sai.
Đôi khi, thật khó mà nhớ được tên 1 người, nhất là khi tên đó được phát âm rất phức tạp. Nhiều người thậm chí không chịu học cách phát âm mà lại gọi người ấy bằng 1 biệt hiệu cho dễ nhớ. Sid Levy đến thăm 1 khách hàng mà người có tên riêng là Nicodemus Papadoulos nhưng hầu hết mọi người đều chỉ gọi ông là "Nick". Levy nói: "Tôi cố gắng tập phát âm tên ông ấy suốt nhiều tuần trước khi đến thăm ông. Khi tôi chào ông bằng tên đầy đủ của ông: "Chào ông Nicodemus Papadoulos", ông vô cùng ngạc nhiên. Sau vài phút im lặng, ông cảm động nói: "Ông Levy này, suốt 15 năm tôi sống ở đất nước này, chưa hề có ai gọi đúng được tên tôi cả!".
Bạn biết điều gì mang lại thành công cho Andrew Carnegie, người mệnh danh là vua thép của nước Mỹ không? Hàng ngàn người làm việc cho ông có kiến thức về thép hơn ông rất nhiều. Chỉ có điều ông biết cách đối xử với mọi người. Chính điều này đã khiến ông giàu có.
Ông cũng sớm biểu lộ 1 năng khiếu tổ chức và 1 tài năng thiêm bẩm về nghệ thuật lãnh đạo. Mới 10 tuổi, ông đã phát hiện ra tầm quan trọng đáng kinh ngạc của mọi việc gọi mọi người bằng tên riêng của họ. Và ông đã sử dụng phát hiện này để có được sự hợp tác nhiệt thành của mọi người trong suốt cuộc đời mình.
Khi còn là 1 cậu bé ở Scotland, ông nuôi 1 cặp thỏ. Chẳng bao lâu sau ông có cả đám thỏ con. Nhưng khó khăn lúc đó là ông chẳng có gì để nuôi chúng cả. Vào 1 ngày đẹp trời, ông chợt nảy ra 1 sáng kiến. Ông bảo bọn con trai, con gái trong vùng rằng nếu chúng kiếm được đủ cỏ 3 lá và bồ công anh để nuôi bọn thỏ, ông sẽ lấy lấy tên của chúng để đặt tên cho từng chú thỏ con. Kế hoạch ấy thành công như 1 phép lạ và Carnegie không bao giờ quên điều này.
Nhiều năm sau, ông kiếm hàng triệu hàng triệu đô-la cũng bằng cách sử dụng tâm lý này trong kinh doanh. Chẳng hạn, Andrew Carnegie muốn cung cấp đường ray bằng thép cho Công ty Đường sắt Pennsylvania mà J. Edgar Thomson lúc đó là Chủ tịch. Thế là ông dựng lên 1 nhà máy thép khổng lồ ở Pittsburgh và nó gọi là "Nhà máy Thép Edgar Thomson". Bạn hãy đoán xem, khi Công ty Đường sắt Pennsyvania cần thép làm đường ray, Edgar Thomson mua thép của ai? Nghệ thuật ghi nhớ, trân trọng tên bạn bè và các đối tác kinh doanh là 1 trong những bí quyết dẫn đến sự lãnh đạo thành công của Carnegie. Ông tự hào vì có thể gọi nhiều công nhân của mình bằng tên riêng của họ và chưa hề có 1 cuộc đình công nào xảy ra tại các nhà máy thép thời ông nắm quyền.
Benton Love, Giám đốc Phòng Thương mại Texas tin rằng 1 tập đoàn càng tăng trưởng thì càng trở nên xa cách. Và ông đưa ra 1 giải pháp: "Có 1 cách kết nối tinh thần tập đoàn, đó là nhớ được tên riêng của mọi người. Nhà quản trị nào bảo rằng ông ta không thể nhớ tên riêng nhân viên của mình thì cũng có nghĩa ông ta không thể nhớ 1 phần quan trọng trong công việc của ông ta.
Karen Kích ở Rancho Palos Verdes bang California. tiếp viên hàng không của hãng du lịch hàng không Mỹ có thói quen học thuộc tên riêng của hành khách trong cabin và dùng tên riêng khi phục vụ họ. Hành khách hài lòng vì sự phục vụ của cô đến nỗi viết thư khen ngợi gửi cho hãng và cho riêng cô. Một hành khách viết: "Tôi mới đi máy bay của hãng hàng không Mỹ lần đầu nhưng từ nay tôi sẽ chỉ đi với quý hãng mà thôi. Phong cách phục vụ của các ông thật đặc biệt chân thành và đó là điều quan trọng với tôi".
Mọi người rất tự hào về tên riêng của mình nên cố gắng lưu danh bằng mọi giá. Từ bao thế kỷ nay, những nhà quý tộc, trùm tư bản tài trợ cho các nghệ sĩ, nhạc sĩ và các tác giả có mấy khi ngoài mục đích để tên riêng của mình được nằm trang trọng ở trang đầu tác phẩm, ở phần đề tặng, cảm ơn.
Các thư viện và các viện bảo tàng sở dĩ có được những bộ sưu tập phong phú nhất là nhờ những người không muốn để tên mình mất đi trong trí nhớ của nhân loại. Như thư viện New York có bộ sưu tập AStor và Lenox, viện Bảo tang Chính phủ duy trì tên của BenJamin Altman và J. P Morgan, gần như nhà thờ nào cũng được điểm bởi những cửa sổ bằng kính màu ghi tên những người bảo trợ. Nhiều tòa nhà, giảng đường của hầu hêt các trường đại học đều mang tên những người đóng góp những số tiền lớn cho trường.
Hầu hết chúng ta không nhớ tên người khác đơn giản là vì chúng ta thường đổ lỗi cho bận rộn mà không dành thời gian và công sức cần thiết để tập trung nhớ, lặp đi lặp lại khắc sâu những tâm trí đó vào tâm trí mình.
Đối với nhiều người, tên gọi chỉ đơn thuần là 1 cái tên. Quan niệm này hoàn toàn sai. Khi chúng ta có thể nhớ và gọi tên người khác 1 cách chính xác, thân mật, chứng tỏ chúng ta đã thể hiện 1 sự quan tâm chân thành đến người đó. Và dĩ nhiên, những ai được quan tâm chân thành sẽ cũng dành tình cảm tượng tự cho chúng ta.
Tổng thống Franklin D. Roosevelt hiển nhiên là 1 người rất bận rộn, ấy vậy mà ông vẫn dành thời gian để nhớ và có thể nhắc lại tên riêng của mọi người. Kể cả 1 người thợ máy bình thường mà ông có dịp tiếp xúc.
Chuyện là công ty Chrysler sản xuất 1 chiếc xe riêng cho Tổng thống vì ông không thể sử dụng loại xe bình thường do 2 chân bị bại liệt. Và, W. F. Chamberlain, người của công ty Chrysler, đã kể lại việc giao xe cho Tổng thống tại Nhà Trắng trong bức thư gửi cho tôi như sau:
"Khi tôi đến Nhà Trắng, Tổng thống chào tôi hết sức niềm nở. Ông gọi tôi bằng tên riêng, khiến tôi cảm thấy rất thoải mái và đặc biệt gây cho tôi ấn tượng rằng ông thực sự quan tâm đến những điều tôi trình bày. Chiếc xe được thiết kế sao cho có thể sử dụng hoàn toàn bằng tay. Trước đám đông đang tập trung xung quanh đang ngắm nhìn chiếc xe, ông nhận xét: "Tuyệt quá. Chỉ cần bấm nút là nó chạy mà không cần phải cố gắng gì nữa. Đẹp thật, không biết làm sao mà nó hoạt động được. Hôm nào rảnh rỗi, tôi phải tháo ra xem mới được". Khi bạn bè và những người cộng tác của Tổng thống trầm trồ chiếc xe, ông nói với tôi: "Ông Chamberlain ạ, tôi thực sự cảm kích việc các ông đã bỏ thời gian và công sức để sáng tạo ra chiếc xe này. Quả thật là điều tuyệt vời!". Tổng thống ngắm bộ tản nhiệt, tấm gương phía sau, chiếc đồng hồ, đèn chiếu đặc biệt, vải bọc nệm, vị trí của người lái xe, những vali riêng trong hòm xe với những chữ lồng chéo vào nhau trên mỗi vali. Ông chú ý tới mọi chi tiết và cố tình nêu bật những bộ phận này lên để bảo bà Roosevelt, cô Pektins, Bộ trưởng Bộ lao động và thư ký riêng của ông chú ý. Vừa nghe tôi hướng dẫn sử dụng xong, Tổng thống nói: "Ông Chamberlain, tôi đã để người bên Cục dự trữ liên bang chờ hết 30 phút. Tôi cần phải trở lại làm việc thôi". Tôi có dẫn theo 1 người thợ máy. Anh ta rất nhút nhát, đứng lùi lại phía sau, không dám nói câu nào.
Tổng thống chỉ chỉ tôi giới thiệu tên anh ta 1 lần lúc mới đến. Vậy mà trước khi đi, Tổng thống tìm người thợ máy này, bắt tay anh ta, gọi bằng tên riêng và cám ơn 1 cách chân thành.
Vài ngày sau khi trở về New York, tôi nhận được 1 bức chân dung có chữ ký của Tổng thống Roosevelt với lời cám ơn. Ông tìm đâu ra thời giờ để làm điều đó, đây vẫn còn là điều bí ẩn đối với tôi."
Franklin D. Roosevelt biết rằng 1 trong những cách đơn giản nhất, có hiệu quả nhất và quan trọng nhất để thu phục lòng người là nhớ được tên riêng của họ và làm cho họ cảm thấy mình quan trọng. Và bao nhiêu người trong chúng ta đã thực hiện được điều đó?
Một trong những bài học đầu tiên của 1 chính trị gia là phải nhớ được tên riêng của cử tri. Quên điều đó là sẽ dễ mất đi vị thế của mình. Cũng như trong chính trị, khả năng nhớ được tên riêng cũng rất quan trọng trong kinh doanh và giap tiếp xã hội.
Napoleon Đệ tam, Hoàng đế của nước Pháp, cháu của Napoleon Đại đế, tự hào chia sẻ rằng mặc dù công việc rất bận rộn nhưng ông vẫn nhớ được tên của mọi người mà ông từng gặp.
Ông đã làm điều đó như thế nào? Rất đơn giản. Nếu không nghe rõ được tên riêng, ông sẽ nói: "Xin lỗi. Tôi không nghe rõ tên ông/bà". Nếu đó là 1 cái tên lạ, ông thường nói: "Xin lỗi, tên ông/bà được viết như thế nào?". Trng lúc nói chuyện, ông lặp lại tên người đối thoại nhiều lần và tìm cách ghi nhớ tên ấy và tìm cách ghi nhớ tên ấy kết hợp với những điểm gương mặt, phong thái và dáng điệu. Nếu đây là 1 nhân vật quan trọng, Napoleon còn chịu khó khăn hơn nữa. Ông viết tên người ấy trên 1 mảnh giấy, nhìn thật kĩ, tập trung ghi nhớ. Với cách này, tai nghe, mắt thấy, trí óc tập trung, cái tên ấy sẽ được nhớ mãi.
Tất cả những thói quen tốt này rất cần có thời gian để rèn luyện, phát triển. Chúng ta cần nhận rã điều kỳ diệu ẩn chưa sau tên gọi của mỗi con người và ghi nhớ rằng mỗi cái tên, dù đơn giản đến đâu, cũng chính là điều quan trọng va niềm vui của người ấy. Do vậy, mà thông tin mà chúng ta đang trao đổi hay những câu chuyện giữa 2 bên sẽ trở nên thật đặc biệt khi chúng ta lồng vào trong đó tên của người chúng ta đang giao tiếp. Cho dù họ là ai, người hầu bàn hay vị tổng giám đốc, cái tên vẫn luôn đem lại điều kì diệu khi chúng ta gọi đúng nó.
* Những đức tính tốt được phát triển và rèn luyện từ rất nhiều công sức và lòng quyết tâm.
Ralph Waldo Emerson
NGUYÊN TẮC 6:
LUÔN NHỚ T\RẰNG TÊN CỦA 1 NGƯỜI LÀ ÂM THANH ÊM ĐỀM, THÂN THƯƠNG VÀ QUAN TRỌNG NHẤT ĐỐI VỚI HỌ.